Giữa chúng ta, sau tất cả cũng chỉ là người lạ, hợp hợp rồi tan, bao nhiêu lần giông bão trôi ngang cũng quyết tâm cùng nhau chung bước, chứ hai ta đâu ai mà lường trước, không cần giông cũng chẳng cần gió, bão nào có về vậy đó mà vẫn buông tay.
Tôi rất thích biển, cái cảm giác một sớm bình yên đứng trước hiên nhà, hích hà một cái căng tràn hơi gió sớm mai trong lòng ngực thật sảng khoái. Nó làm tôi nhẹ cả người như trút được hàng chục, hàng trăm, hàng nghìn tiếng thở dài cứ vương vấn mãi, bám bụi trong lòng tôi, đau khoắc khoải…
Mỗi lần tìm đến biển là mỗi một lần tổn thương, bởi những người tôi tin tưởngđến mức, khi họ quay lưng đi mất, tôi điêu đứng đến cùng đường. Tôi lần này lại tìm về với cô đơn, ở đây có vẻ ổn hơn, tôi nghĩ vậy.
Trước ngày tôi đến biển, anh đã đến tìm tôi. ” Anh xin lỗi!” lời nói ngắn gọn thế thôi và nó làm tôi cũng phải lịch sự mỉm cười, ” Em không sao!
Biển vẫn vậy, lần nào tôi đến cũng bình yên và phẳng lặng đến lạ thường, đôi chút gió đùa giỡn trên mặt nước làm sóng lướt lăn tăn như đang đón chào tôi đây, vỗ về trong từng cơn bọt trắng. Rảo từng bước chân nặng nề, tôi lặng nhìn về một chuyện tình đã qua. Giữa chúng ta, sau tất cả cũng chỉ là người lạ, hợp rồi tan, bao nhiêu lần giông bão trôi ngang cũng quyết tâm cùng nhau chung bước, chứ hai ta đâu ai mà lường trước, không cần giông cũng chẳng cần gió, bão nào có về vậy đó mà vẫn buông tay.
Nước mắt hôm nay rơi, hoàn toàn không phải vì quá thương nhớ một người, điều mà khiến cô gái buồn giữa hoàng hôn đang buông lơi, tức tưởi đó chính là những kí ức từng yêu, từng thương, từng giận từng hờn, từng ghen tuông để rồi giờ đây trở thành từng đổ vỡ. Tôi vẫn còn nhớ như in khuôn mặt ấy, khóe mắt bờ môi, từng tiếng cười vẫn còn văng vẳng bên tai đây thôi giờ xa xôi trôi tuột mãi chân trời. Như một cuốn pim chiếu chậm, ngày anh runrun cầm tay tôi hạnh phúc, ngày tôi cười rạng rỡ chạy ngay về phía anh chốn đông người, là những cái ôm tôi thật chặt mỗi khi chùn gối, là những tối ướt mi khóc ướt vai người và ngày người nói anh hết thương em rồi. Tập cuối cùng, chào nhau lần cuối, ngày tôi xách va li đi, bước vội, quay lưng nhanh tay quệt lẹ nước mắt chực trào, rơi, quên nhau đi thôi…Bên nhau lâu như thế cũng đã đủ lắm rồi.
Em không tiếc người anh ạ, chúng ta giờ trở nên xa lạ âu cũng là hết duyên, điều mà cứ dằn vặt trái tim em mãi chắc có lẽ chính là kỉ niệm. Anh đã chọn bỏ em đi cũng chỉ vì hai ta không thể nào chung lối, đường công danh anh đang mở lối không thể nào cứ chần chờ mãi chỉ vì em. Em để anh đi, cũng chỉ vì em chưa muốn làm vợ giỏi, cuộc đời này còn lắm điều đổi mới và người yêu của anh mộng khám phá khỏa lắp một con người. Chúng ta đã sai khi gặp nhau quá sớm, nhưng anh ơi chúng ta đã đúng khi yêu nhau quá nhiều, để rồi đi tiếc nuối chẳng bao nhiêu, em mừng vì điều đó.
Biển nhiều giông, biển không dậy sóng, lòng chúng ta rộng, tình chúng ta mênh mông chẳng biết bến bờ. Ta đành chờ nhau trong mơ…
Cô gái trẻ bước đi thẫn thờ, nhưng ngày mai nắng lên, nàng thơ rồi sẽ ổn.
Nguồn: Guu.vn