Tương tư cũng là một loại bệnh…

Tương tư cũng là một loại bệnh. Cười rồi thở dài, thở dài rồi lại cười. Bởi vậy tương tư cũng là một loại bệnh. Là thứ cảm xúc nóng hổi mà nhẹ nhàng, thứ say sưa ngắn ngủi và mau quên, cũng chính là tiếc nuối mà không đủ để níu kéo. Dặn mình đừng giữ quá lâu mà một cõi mênh mông trong hồn này thuộc riêng về một người.

Tương tư cũng là một loại bệnh. Cười rồi thở dài, thở dài rồi lại cười. Bởi vậy tương tư cũng là một loại bệnh. Thứ bám trụ lâu nhất trong tâm trí của một con người, lẽ nào lại là bóng hình của một người khác. Nhớ một mình, dỗi một mình và nằm mơ một mình. Không một lý do để rung động mà lại quá nhiều lý do chẳng để lãng quên.

Tương tư tương tự như là,

Nghe bản nhạc Trịnh lại hát Thụy Miên.

Ừ thì vốn tình là điên

Là ngây, là dại, là vu vơ cười.

Tương tư cũng là một loại bệnh...

Từ nay đi nữa, mình lạc nhau. Bởi vì chỉ là người tình, là người tình chứ chẳng phải người thương. Là thứ cảm xúc nóng hổi mà nhẹ nhàng, thứ say sưa ngắn ngủi và mau quên, cũng chính là tiếc nuối mà không đủ để níu kéo.Thứ yêu thương không ràng buộc, nghĩ đến cũng được, lãng quên cũng được. Ngỡ người chẳng hay lại mong người thật lòng mong nhớ. Dặn mình đừng giữ quá lâu mà một cõi mênh môngtrong hồn này thuộc riêng về một người.

Chút tình tựa lá trên cây

Gió lay để rụng, để tan với đời.

Bước về khắc lòng sẽ vơi

Dễ dàng như thế gọi đâu là tình.

Tương tư cũng là một loại bệnh...

Sợ sẽ động đậy con tim trước cơn mơ không có thực. Ghét cảm giác đôi tay trở thành vô dụng khi đứng trước tình yêu. Giữa lòng phố xá, vẫn nghe văng vẳng một tiếng chơi vơi. Giây phút nhận ra chẳng thể quên cũng là lúc chẳng thể nào còn được nhìn thấy. Nỗi mơ mộng kia không đủ sức giữ lấy đôi chân, người tình nhân kia không dám bước lại thật gần. Còn nhiều điều chưa dám nói phải ôm giữ lặng căm vì đời này chẳng là của nhau. Đã say sưa, đã mê đắm, chỉ nên trong một lúc ấy thôi.

Phải chăng lạc mất một đời,

Đưa người ra ngõ biết xa nghìn trùng.

Nghĩ lại vẫn thấy còn chung,

Còn chung giấc mộng đêm thu bồi hồi.

Dẫu sao mãi xa cách rồi,

Người còn đứng đó, người về sao cam.

Mà thôi đừng cứ hoài tham,

Thương thêm chút nữa vẫn là mất nhau.

Tương tư cũng là một loại bệnh...

Nếu thực sự chỉ là ngủ mơ, thì thật đẹp đẽ quá. Ở thành phố này, đã để quên con tim ở lại rồi. Khi nào quay trở lại, con tim có còn lỗi một nhịp chung. Hay chỉ đến để rồi lại một lần nữa, thật lặng im ta bước đi về.

Nắng luồng qua kẽ rừng thưa,

Chơi vơi cũng thế len sâu vào lòng.

Gói lại một khoảng mênh mông

Đầy vơi nỗi nhớ cho riêng một người.

Mong gặp lại phím môi cười,

Ngày sau ta đến có còn đó không?

Nguồn: Guu.vn

SHARE