Cũng có tồn tại một loại tình yêu mà chỉ cần bảo chờ là cứ thế mà bất chấp đợi, không một lý do chỉ là không thể buông, sẽ nhớ… rất nhớ… Người đến sau, có phải đã là thiệt thòi, trái tim ấy từng của người khác, bờ vai ấy từng của người khác, đôi môi ấy từng của người khác… Yêu anh, em cho phép mình có thêm một tật xấu, em ích kỉ, ừ thì anh chỉ được là của em… Chẳng phải là sở hữu vì chỉ cần trái tim anh thật sự có em thì những điều đó có nghĩa lý gì đâu… anh nhỉ?
Cuộc gọi nhỡ lúc nửa đêm, lóe lên trong đầu em hóa ra anh đang nhớ em, đang lo lắng cho em… thế mà điều đó cũng vụt tắt nhanh lắm anh ạ, mớ cảm xúc hỗn độn lại đang xoay vòng trong đầu em, có phải anh nhầm hay cố ý làm vậy để tim em thêm đau một chút vì anh, hoặc tồi tệ hơn là người gọi không phải anh mà là chị ấy… À, thêm một cuộc điện thoại dằn mặt đây mà. Nào là không phải tại em thì hai người không như thế. Nào là chị sẽ gặp riêng em các kiểu… Nhiều lắm và nhiều lắm… Mối quan hệ của chị và anh ấy sao lỗi lại tại em, hả chị??
Cũng có tồn tại một loại tình yêu mà chỉ cần bảo chờ là cứ thế mà bất chấp đợi, không một lý do chỉ là không thể buông, sẽ nhớ… rất nhớ… Người đến sau, có phải đã là thiệt thòi, trái tim ấy từng của người khác, bờ vai ấy từng của người khác, đôi môi ấy từng của người khác… Yêu anh, em cho phép mình có thêm một tật xấu, em ích kỉ, ừ thì anh chỉ được là của em… Chẳng phải là sở hữu vì chỉ cần trái tim anh thật sự có em thì những điều đó có nghĩa lý gì đâu… anh nhỉ?
Ai cũng bảo em sao ngốc thế? À, em ngốc thật, tin một lần rồi lại thêm một lần, một lần nữa chắc em vẫn chọn cách tin tưởng, em tin trái tim của anh, tin giọt nước mắt của anh, chẳng có thằng đàn ông nào khóc trước mặt người con gáimình không yêu cả…. em tin. Em nói buông, mà tay lại nắm… Em nói cho em chạm anh lần cuối nhưng lại nhớ anh đến vô thức gọi cho anh. Em đã dùng men để trái tim em không còn tan nát nữa thế mà càng uống lại càng đau, lại càng khóc thật to, lại càng nhớ anh và lại càng tỉnh hơn lúc nào hết. Em suýt chút biến mình thành cô gái hư hỏng rồi. Em cần anh, dù anh có thế nào, lúc này hay tương lai nữa vẫn vậy…
Hôm nay, thêm một lần nữa anh thuộc về chị ấy, em không biết mình có nên khóc không nữa, khóc rồi có thay đổi được gì không? Em đã từng đọc ở đâu đó, phụ nữ không dùng nước mắt để giữ chân đàn ông mà chỉ là để đo lường tình cảm của họ đối với em như thế nào. Em đã làm rồi nhưng câu trả lời vẫn chưa có. Nhiều ra sao? Bao nhiêu? Hay dường như là em đang cố chấp không thừa nhận…
Nếu muốn kết thúc xin hãy nghĩ đến lý do vì sao bắt đầu…. Chúng ta đến với nhau là để xoa dịu vết thương cho nhau, nhưng sao vậy anh, anh làm em tổn thương nhiều quá vậy. Chị ấy làm anh đau nhiều như vậy anh vẫn đành lòng chọn chị ấy, anh yêu em hay lợi dụng em lúc hai người cãi vã… Đã có lần em hỏi anh có hạnh phúc không? Ừ chỉ cần anh hạnh phúc, em chấp nhận buông, anh im lặng, cái im lặng đáng sợ ấy làm tim em không đành lòng mà ôm chầm lấy anh, em bất lực rồi anh à…
Em biết em phải mạnh mẽ, em yếu đuối cho ai xem bây giờ, cũng chẳng có anh bên cạnh để rúc vào người, khóc cũng phải tự lau nước mắt… thế mà cổ họng em cứ nghẹn lại, nước mắt thì cứ chực ở đó, chỉ cần ai nhắc đến tên anh chắc nó sẽ không ngừng tuôn… Em vẫn đang chờ anh, còn yêu nhau xin đừng làm nhau đau nữa được không? Em muốn anh cười chứ không phải cứ lặng im giữa hai mối quan hệ như thế này đâu. Yêu anh…
Nguồn: Guu.vn