“Tình yêu không cần quá ồn ào, náo nhiệt, cũng chẳng cần muôn màu muôn vẻ, chỉ cần hai tâm hồn luôn hướng về nhau, cùng nhau vun đắp, giúp đỡ nhau vượt qua những chông chênh của cuộc sống là hạnh phúc lắm rồi. Bình yên nắm tay nhau suốt chặng đường còn lại”.
Tôi đã từng đọc rất nhiều, rất nhiều, có thể nói là mỗi ngày những lời tâm sự, những bài báo về những trắc trở, những thù oán, phụ bạc trong tình yêu.
Và chính tôi cũng đã đôi ba lần không kiềm lòng được mà viết lên trang giấy những lo lắng và buồn phiền về anh. Nhưng hôm nay thì khác, trong tôi lúc này chỉ toàn nỗi nhớ, chỉ có nụ cười, ánh mắt dịu dàng ấy và tôi muốn viết lại cảm giác bình yên này, bình yên khi tôi bên anh.
Nếu có ai đó hỏi tôi rằng, khoảnh khắc mà bạn cảm thấy bình yên nhất là khi nào? Nếu là trước kia khi chưa gặp anh, có lẽ câu trả lời chỉ có một, đó là gia đình , và chẳng ai có thể phủ nhận điều ấy cả.
Nhưng từ khi anh ấy xuất hiện trong cuộc sống của tôi, anh ấy là khoảng bình yên thứ hai mà tôi có, cái cảm giác bình yên hoàn toàn khác biệt. Anh cho tôi cái cảm giác bình yên thật mới lạ, không phải ấm cúng của gia đình.
Nó là một cảm giác gì đó rất khó tả, nơi mà tôi không chỉ được là chính mình mà còn là nơi mà tôi được ngả mình dựa dẫm. Được bất chợt mỉm cười mà chẳng hiểu lí do, nơi tôi buông xuôi mọi ưu tư của cuộc sống hiện tại, được thở trong niềm vui vỡ òa khi gặp được người thương, người nhớ. Tôi chắc hẳn ai đã yêu, và đang yêu cũng có được cái cảm giác bình yên vô hình nhưng lan tỏa mãnh liệt trong con người ấy.
Nhắc về câu chuyện của tôi và anh, nó giống như một câu chuyện đùa mà nên duyên nên nợ. Tôi và anh là hai người không hẳn xa lạ, học chung một ngôi trường đại học, đôi ba lần lướt qua nhau, biết tên nhau, nhưng chưa một lần nói chuyện. Ấy thế, đùng một cái tôi và anh trở thành người yêu sau một đêm trò chuyện trên zalo.
Chỉ vỏn vẹn hai dòng chữ “em thích anh” và “em phải chịu trách nhiệm với cuộc đời anh”. Rồi ngày gặp mặt đầu tiên, tôi nghĩ chắc nó phải ngại ngùng lắm, ấy thế mà chúng tôi thân thiết trò chuyện như đã từng gặp nhau.
Chúng tôi yêu nhau, ở bên nhau khi cả hai đã trải qua nhiều lần đổ vỡ trong những cuộc tình trước, có thể vì thế mà chúng tôi dành cho nhau những tình cảm chân thành nhất và bình dị nhất mà chúng tôi có. Gặp anh là khoảnh khắc bình yên đắt giá mà tôi có được.
Ai đó có thể cho rằng, chắc con bé này nó chỉ nghĩ đến màu hồng trong tình yêu, chắc nó chưa nếm thử những cay đắng, chua chát trong tình yêu nên mới có thể viết ra những lời này. Tôi chẳng nhận mình am hiểu, rành rọt hơn ai trong tình yêu, nhưng những đau đớn vì yêu tôi cũng đã từng nếm thử.
Tôi không tôn vinh tình yêu của mình là vĩnh cửu và đẹp đẽ muôn phần, tôi biết rồi cũng sẽ có lúc chuyện tình này đổ vỡ nếu cả hai chẳng thể chung một nhịp đập, chẳng thể cùng nhau hưởng trọn cái hơi ấm bình yên ấy. Nhưng tại sao chúng ta chỉ luôn nghĩ đến đau khổ mà không một lần nói ra cái cảm giác tuyệt vời khi yêu, mà sự bình yên luôn là điều chúng ta mong muốn, có phải không.
Chẳng cần phải ở trong một khung cảnh lãng mạn, có hoa, có nến, có điệu nhạc du dương, cũng chẳng cần rượu vang, đồ ăn hảo hạng. Chỉ cần cùng nhau đứng xếp hàng mua món nước mà cả hai cùng thích, mua những món ăn vặt mà cả hai cùng thèm, dắt tay nhau thong thả trong một buổi tối yên tĩnh, hay ngồi xuống trước nhà hát thành phố, ngắm xe cộ tấp nập và dựa đầu vào nhau.
Chỉ cần có thể là đủ, miễn sao chúng ta có thể thả lòng mà tâm sự, đôi khi chỉ im lặng nghe tiếng thở cũng cảm thấy bình yên, bình yên đến lạ thường. Tôi chẳng thêu dệt và vẽ vời những khoảnh khắc ấy trên trang giấy, nó là những cảm giác đáng có nhất trong tình yêu mà mỗi người chúng ta nên có và cần phải có. Tình yêu càng bình dị, bình yên thì càng lâu bền và hạnh phúc!
Ngày còn non trẻ, chỉ mong có một tình yêu oanh oanh liệt liệt, nào là những ước mơ xa vời vợi về tương lai, nào là những chuyến đi phượt dài đằng đẵng bên nhau, cùng nhau lưu lại những dấu vết ký ức trong trái tim.
Trưởng thành rồi lại khác, chỉ muốn một tình yêu an an bình bình, không quá náo nhiệt, đơn giản chỉ là “anh đọc sách, em pha trà” (trích lời bài hát “Khi chúng ta già”).
Thật vậy, tình yêu không cần quá ồn ào, náo nhiệt, cũng chẳng cần muôn màu muôn vẻ, chỉ cần hai tâm hồn luôn hướng về nhau, cùng nhau vun đắp, giúp đỡ nhau vượt qua những chông chênh của cuộc sống là hạnh phúc lắm rồi. Không cần hứa sẽ sang giàu, chỉ cần hứa sẽ bền lâu. Bình yên nắm tay nhau suốt chặng đường còn lại. Và tôi muốn nói cho cả thế giới này biết rằng “Anh ấy là bình yên của tôi”.
Theo Lâm Diệp Minh/Guu