Cám ơn vì cuộc đời này đã trao em cho anh, những năm tháng huy hoàng của tuổi trẻ, là tình yêu học trò nồng nhiệt và ấm nóng như một tách cà phê. Anh đành gởi em về với khoảng trời mênh mông của riêng em mà không còn anh bên cạnh nữa rồi.
Anh chỉ là một thằng đàn ông 26 tuổi. Cái tuổi còn lắm chông chênh và mải miết chạy theo cơmáo gạo tiền. Một ngày là hơn 10 tiếng cắm mặt trong công ty, tối đếnlà những cuộc tiếp khách thâu đêm trên bàn tiệc. Anh chẳng có gì ngoài mấy đồng lương ít ỏi cuối tháng chờ lãnh. Anh không có nhà, không có xe và cũng chẳng phải là hoàng tử hay soái ca mà em thường mơ mộng.
Em là cô gái tuổi 26 tràn đầy xuân xanh, hay hờn dỗi anh không dành thời gian nhiều thời gian cho em. Cuối cùng, cái ngày anh không mong lại đến. Đến trong tuyệt vọng và nỗi đau khôn cùng. Em nhắn tin và đề nghị chia tay, nói rằng con đường đi cùng với anh sao mệt mỏi quá. Em giận anh chưa đủ trưởng thành để che chở cho em. Em bất an, em lo lắng, em nghĩ suyđến hao gầy. Em đã hỏi anh đến bao giờ chúng ta mới kết hôn, đến bao giờ anh mới có nhà, có xe, để cuới em? Anh im lặng.
Cámơn vì cuộcđời này đã trao em cho anh, những năm tháng huy hoàng của tuổi trẻ, là tình yêu học trò nồng nhiệt và ấm nóng như một tách cà phê. Để anh biết được dù tình yêu có là vô giá, là vĩnh cửu thì vẫn không đủ sứcđể giữ em lại trong đời. Và cũng xin lỗi em vì đã vô tình lấy đi 7 năm tuổi xuân xanh để chờ đợi anh vô vọng. Anh đành gởi em về với khoảng trời mênh mông, nơi em có thể thỏa sức vẫy vùng mà không lo lắng bất an vì có một người như anh bên cạnh. Là một nguời mà em cứ trách:
“Sao anh mãi chẳng chịu trưởng thành”
Nguồn: Guu.vn